Phân tích: Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy? Cứ ngỡ All Blacks có thể ung dung trở lại Wellington sau hai trận thắng dễ dàng trước đó, nhưng lời nguyền của thủ đô đã quay lại báo thù một cách tàn khốc. Đội quân của Scott Robertson đã phải chịu thất bại kỷ lục 43-10 ngay tại Sky Stadium đêm qua.
Nếu chuỗi trận thành công với Pháp, rồi sau đó là thất bại trước Argentina ở Buenos Aires, được ví như ‘một bước tiến, hai bước lùi’, thì trận đấu này chẳng khác nào ‘một bước tiến rồi lao thẳng xuống vực thẳm’.
Điều khó hiểu nhất là, trong một khoảng thời gian đầu trận, mọi thứ dường như đang diễn ra đúng theo kế hoạch của All Blacks. Thậm chí, chính Springboks mới là đội bóng có vẻ gặp rắc rối lớn khi hàng loạt chấn thương xảy ra, khiến băng ghế dự bị đầy hứa hẹn của họ phải được sử dụng sớm hơn dự kiến. Cảm giác chung lúc đó là All Blacks chỉ còn chờ thời gian để ghi thêm điểm, bởi HLV Rassie Erasmus và các học trò đã có sẵn một lý do rất hợp lý để giải thích cho tình hình.
Hàng công của All Blacks liên tục tìm thấy kẽ hở và xuyên phá mạnh mẽ nhờ sự xuất sắc của Wallace Sititi và Simon Parker. Leroy Carter đã ghi điểm ngay trong trận ra mắt, mang lại lợi thế dẫn trước cho đội nhà khi kết thúc hiệp một. Dù pha kết thúc khá đơn giản, nhưng quá trình triển khai tấn công lại là một tuyệt tác, với pha di chuyển 60 mét, đường chuyền bằng cổ tay từ Parker cho Ardie Savea và sự phối hợp ăn ý giữa các tuyến.
Trong khi đó, Springboks đã trải qua hiệp một đầy khó khăn khi Lood de Jager, Sacha Ferinburg-Mngomezulu, Aphelele Fassi và Cobus Reinach lần lượt rời sân. Mặc dù Reinach đã trở lại sau khi vượt qua bài kiểm tra chấn động đầu (HIA), hàng phòng ngự vốn đã được xây dựng lại của họ vẫn phải liên tục vá víu ngay trên sân. Đến phút 46, khi Cheslin Kolbe cũng phải rời sân vì chấn thương, cảm giác chung là Springboks đã sẵn sàng để bị đánh bại.
Thế nhưng, trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ khán giả lấp đầy sân vận động, bao gồm cả một lượng lớn người hâm mộ Nam Phi, điều hoàn toàn ngược lại đã xảy ra.
Những khoảnh khắc then chốt đầu tiên là pha cắt bóng của Kolbe, lẽ ra phải là điểm thứ hai cho Carter ở phút 24. Thay vì dẫn trước 14-0, All Blacks đã phải chứng kiến cầu thủ chạy cánh của Springboks tái hiện màn trình diễn anh hùng từ chiến thắng năm 2018 của họ ngay tại sân đấu này.
Tiếp theo là ba pha mất bóng ở lineout, xảy ra trước và trực tiếp dẫn đến điểm của Damian Willemse. Pha ném bóng của Brodie McAlister ở vạch năm mét của All Blacks đã sai lầm đến mức Ruan Nortje có thể cướp được mà không cần nhảy lên, và dù Willemse đã thể hiện sức mạnh đáng nể để vượt qua hàng phòng ngự, đó vẫn là một pha phòng thủ khá đáng thương.

www.photosport.nz
Tỷ số lúc đó là 24-10 sau một giờ thi đấu, khá giống với diễn biến trận đấu ở Eden Park nhưng với tỷ số đảo ngược. Điều đó đã tạo tiền đề cho một chiến thắng lẫy lừng của Springboks, dù vẫn có khả năng kết thúc trong căng thẳng.
Tuy nhiên, trong một cảnh tượng gợi nhớ nhiều hơn về một trận đấu Super Rugby Pacific, All Blacks đơn giản là đã buông xuôi và để Springboks mặc sức tung hoành. Ethan Hooker biến một pha đá phạt áp lực ở khu vực 22 mét của mình thành một pha phản công dài 60 mét theo hướng ngược lại. Pieter-Steph du Toit có lẽ không thể tin vào khoảng trống mênh mông mà anh có được khi nhận đường chuyền chéo sân của Manie Libbok, hay tốc độ kinh ngạc mà Kwagga Smith đã thể hiện để kịp thời nhận bóng và ghi điểm.

Đến khi RG Snyman dễ dàng vượt qua hàng phòng ngự mà không gặp bất kỳ cản trở nào, hàng thủ của All Blacks đã sụp đổ hoàn toàn như một hố đen. Các cầu thủ có lẽ không biết, nhưng lúc đó, đây đã là thất bại tồi tệ nhất của All Blacks trên sân nhà, và khi Andre Esterhuizen lao vào ghi điểm, đó đã trở thành thất bại tồi tệ nhất trong lịch sử.
Thất bại này sẽ là một gánh nặng lớn đối với ban huấn luyện của All Blacks. Springboks đã vô tình phơi bày một sự tự mãn rõ ràng trong khâu lựa chọn đội hình và chuẩn bị. Trong khi chiến lược ‘Đội hình bom tấn’ (Bomb Squad) của Erasmus được nhắc đến nhiều, thì các cầu thủ dự bị của Springboks thực tế đã làm đúng vai trò truyền thống của họ trong lịch sử – thay thế các cầu thủ chấn thương. Ngược lại, những cầu thủ dự bị của All Blacks được tung vào sân theo chiến thuật lại không thực sự tạo ra bất kỳ khác biệt nào, ngoài việc đứng sau cột gôn của chính mình.
Đây là một thất bại về chiều sâu đội hình và định hướng, đơn giản là vậy. Không có những người giải quyết vấn đề, chỉ có những điểm yếu ở các tình huống cố định khi Springboks dễ dàng tận dụng những pha lineout lỗi. Robertson và đội ngũ của ông chỉ còn hai tuần ngắn ngủi để chuẩn bị trước khi Wallabies xuất hiện tại Eden Park với mục tiêu giành Cúp Bledisloe.
Theo rnz.co.nz