Bà mẹ kiêm nữ doanh nhân Danielle Coolbear Jenkins gần đây gặp khó khăn về thu nhập, nhưng không hề thiếu những ý tưởng sáng tạo để nuôi sống gia đình mình. Cô chia sẻ với Polly Wenlock về cách cô phải kết hợp cả kỷ luật và trí tưởng tượng để mua sắm hàng tuần cho một gia đình đông đúc.
Gia đình chúng tôi khá đông đúc: Tôi (Danielle), 43 tuổi, chồng tôi Alister, 51 tuổi. Sau đó là các con Guin (9 tuổi), Libby (12 tuổi), Lucas (14 tuổi), Alex (16 tuổi) và James (17 tuổi). Chúng tôi còn có hai chú chó và ba chú mèo. Chồng tôi làm việc trong ngành bán lẻ, còn tôi là một nhà thầu nhưng đã không có việc làm trong một thời gian khá dài. Chúng tôi sống ở Whitby và mua sắm tại siêu thị PAK’nSAVE ở Porirua.
Tôi đi chợ vào tối thứ Ba hàng tuần và luôn mua đủ dùng cho bảy ngày, nên đến cuối tuần tủ lạnh thường trống rỗng. Tôi luôn mua những mặt hàng cơ bản giống nhau.
Vợ chồng tôi thay phiên nhau nấu ăn mỗi tối. Tối thứ Ba là đêm làm bánh burger và các con sẽ chịu trách nhiệm nấu món này.
Chúng tôi chủ yếu là gia đình chỉ dùng nguyên liệu thô [thay vì mua thực phẩm chế biến sẵn]. Tôi mua những thứ có thể sử dụng theo nhiều cách khác nhau. Đối với thịt, chủ yếu là thịt băm, ngoài ra còn có thịt xông khói vụn, một ít ức gà, thỉnh thoảng là đùi gà. Mỗi tuần một lần, chúng tôi sẽ có món thịt heo quay vào tối thứ Bảy.
Tôi cảm thấy như mình đang quay về với phong cách nấu ăn thời kỳ Đại Suy thoái trước chiến tranh mà bà tôi từng làm: những món ăn đơn giản kiểu thịt và ba loại rau. Chúng tôi sử dụng rất nhiều thảo mộc và gia vị – có lẽ nhiều hơn bà tôi ngày xưa.
Tôi đi chợ một mình để không bị các con tác động đến những gì mình mua. Tôi cố ý dùng một chiếc xe đẩy nhỏ hơn để tự giới hạn bản thân. Nếu dùng xe đẩy lớn, bạn có thể dễ dàng chi tới 1000 USD. Thông thường, ngân sách của tôi là khoảng 250 USD. Năm ngoái tôi chi 200 USD nhưng giá cả đã tăng lên. Và những khoản phát sinh nhỏ (như con gái tôi cần nguyên liệu để làm bánh cho bữa trưa chung) sẽ đẩy chi phí lên gần 280 USD.
Vài năm trước, chúng tôi đã tham gia một nghiên cứu về ăn uống lành mạnh và từng đăng ký dịch vụ My Food Bag trong một thời gian ngắn. Trải nghiệm đó đã truyền cảm hứng cho triết lý bữa ăn ba phần của tôi: luôn có một loại protein, một loại rau và một loại carbohydrate, sau đó bạn có thể dùng bất kỳ loại gia vị nào để tạo ra các món ăn theo phong cách khác nhau – Ý, Hy Lạp, Thái. Chồng tôi sinh ra ở Malaysia nên anh ấy rất thích điều này. Bạn có thể nấu ba loại thực phẩm đó theo hàng triệu cách khác nhau; khi đi chợ, tôi mua kem có thể dùng cho khoai tây nghiền, mì carbonara và stroganoff. Chúng tôi không mua khoai tây chiên đóng gói khi một túi khoai tây có thể được nghiền, nướng, cắt múi cau, đút lò hoặc chiên. Mứt dâu được dùng cho bánh mì sandwich, làm bánh và làm ngọt sữa chua không đường.
Tôi phải giới hạn lượng đồ ăn trong nhà chỉ đủ dùng cho bảy ngày, vì nếu không thì bọn trẻ sẽ ăn hết sạch. Tôi cũng chỉ mua một chai sữa mỗi lần vì lý do tương tự, nếu có nhiều hơn, nó sẽ biến mất ngay lập tức. Trong nhà chúng tôi, bánh nướng thường không tồn tại quá ngày được làm ra.
Tôi luôn mua tám ổ bánh mì vì tôi có ba cậu con trai tuổi teen. Mỗi tuần, chúng tôi tiêu thụ khoảng ba ký bơ đậu phộng.
Mua sắm cho bảy người gần như dễ hơn mua cho một người vì bạn mua với số lượng lớn. Khi con trai lớn của tôi ra ở riêng, nó sẽ biết cách chuẩn bị bữa ăn cho bảy người cùng lúc và chỉ phải nấu bốn lần một tháng!
Chúng tôi có rất, rất ít lãng phí, và tủ lạnh của chúng tôi trông gần như trống rỗng vào thứ Năm dù đã đi chợ vào thứ Ba.
Tôi là con một nhưng lại có năm đứa con – đó là một sự thay đổi lớn đối với tôi, khi phải dạy chúng tự làm mọi thứ.
Tôi khá tự hào khi nói rằng các con tôi đã học được cách tự lập rất tốt. Tối hôm nọ, chúng tôi đi ăn kỷ niệm ngày cưới và để các con tự làm bữa tối – cậu bé 16 tuổi đã làm bánh pancake cho mọi người bằng những nguyên liệu có sẵn trong tủ bếp.
Các con của chúng tôi tự làm bữa trưa mang đến trường từ năm bốn tuổi. Con út của tôi đã tự làm món mì ống cá ngừ đút lò tiện lợi từ khi lên bảy. Cô bé chín tuổi của tôi có một công thức làm bánh muffin tuyệt vời, thay thế dầu bằng bơ. Nếu các con muốn ăn vặt hoặc đồ ngọt, chúng cũng phải tự nấu – cậu bé 12 tuổi của tôi đôi khi làm bánh mì nướng kiểu Pháp với đường quế.
Tôi từng làm việc ở hai siêu thị New World nên tôi biết cách mọi thứ vận hành. Thật nực cười khi những sản phẩm cùng một nhà máy lại được bán với giá cao hơn ở những nơi khác nhau. Việc chuyển sang mua sắm tại PAK’nSAVE là một quyết định lớn đối với tôi vì nó giúp tôi tiết kiệm hơn 50 USD mỗi lần đi chợ.
Phần thưởng của tôi sau mỗi lần đi chợ là mua một thanh sô cô la, nhưng chỉ khi nó có giá dưới 5 USD.
Tôi cũng thích đồ ăn cầu kỳ như bao người khác, nhưng những món ăn quá mức xa hoa giờ đây đã trở nên quá bình thường! Tôi thấy xu hướng tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng, trang trí nhà cửa lộng lẫy kiểu Pinterest thật kỳ lạ. Có một bữa ăn mình thích, một chiếc bánh và dành thời gian bên gia đình đã là đủ rồi, và tôi nghĩ chúng ta đã quên mất điều này. Năm nay con tôi muốn ăn salad bắp cải, nên chúng tôi đã mua cho con một túi salad bắp cải! Sinh nhật lần trước của con gái, tôi đã làm món Toad-in-the-Hole! Dịp Matariki, tôi đã làm món hāngī trong lò nướng với khói lỏng, đùi gà và rau củ bọc lá bắp cải và giấy bạc. Chúng tôi làm cho những món ăn cơ bản sẵn có trở nên đặc biệt hơn.
Tôi nói với các con: Không cần phải mua những nhãn hiệu đắt tiền khi cuối cùng mọi thứ cũng sẽ trôi xuống bồn cầu.
Tôi khuyến khích mọi người hãy sử dụng trí tưởng tượng của mình và giảm bớt kỳ vọng về sự cầu kỳ của món ăn. Nhiều người nghĩ rằng họ phải luôn tuân theo công thức và rồi mọi thứ lại bị lãng phí.
Theo 1news.co.nz